Mùa thu năm nay, cánh đồng xanh xanh chưa bao giờ yên lặng.
Những cây cối càng càng chảy đỏ, những cây táo chăm chăm trồng ở bên cạnh đều đã chín rồi. Tuy nhiên, một cả bàn câu lạc bộ đang diễn ra giữa những cây cối, những cây táo, và những cây tôm.
Bọn trẻ đang đuổi nhau chạy lùi, nhảy qua bức tường, và chạy lại. Cái bò, cái con chiên, cái con mèo, và cả những con gấu đều tham gia vào cuộc chơi.
Tôi cũng tham gia vào cuộc chơi, nhưng tôi không chạy lùi hay nhảy qua bức tường. Tôi chỉ đứng đó, nhìn họ chơi, và tự hỏi: "Tôi có thể làm gì để tham gia vào cuộc chơi?"
Rồi tôi nhìn thấy cái bò. Nó đang đứng yên, nhìn tôi. Tôi biết nó muốn tôi tham gia vào cuộc chơi với chúng.
Tôi nói: "Tôi muốn, nhưng tôi không biết làm thế nào."
Cái bò đáp: "Bạn có thể bắt đầu bằng cách chạy lùi."
Tôi nhìn nó, rồi chạy lùi. Tôi cảm thấy có gì đó đẩy tôi về phía trước, như thể tôi đang nhảy qua bức tường.
Tôi chạy lại, nhìn cái bò: "Này, tôi không thể như thế."
Cái bò cười: "Bạn chỉ cần nghĩ rằng bạn đang nhảy qua bức tường. Thật đơn giản."
Tôi thử lại, chạy lùi, rồi chạy lại. Tôi cảm thấy mình đã nhảy qua bức tường. Tôi hạnh phúc, tôi tự hào.
Rồi cái bò nói: "Bây giờ, bạn có thể thử chạy lùi nhanh hơn, và nhảy qua bức tường nhanh hơn."
Tôi thử lại, chạy lùi nhanh hơn, rồi nhảy qua bức tường nhanh hơn. Tôi cảm thấy mình đã trở thành một con bò vượt trội.
Tôi chơi với cái bò, rồi cùng những bạn trẻ khác chơi chạy lùi, nhảy qua bức tường. Tôi cảm thấy rất vui mừng.
Cuối cùng, khi tất cả的人都đã mệt mỏi, khiến người ta không thể chơi nữa, cái bò nói: "Bạn đã học được bài học của cuộc chơi này. Bạn đã biết làm thế nào để chạy lùi, và như thế nào để nhảy qua bức tường. Bây giờ, bạn có thể về nhà rồi."
Tôi đi về nhà, cảm thấy mình đã học được một bài học quý giá. Tôi sẽ không quên cái bò, và cả những phút giây vui vẻ trong cuộc chơi.
Tôi sẽ không quên rằng: Chạy lùi để nhảy qua bức tường là một bài học quý giá.